Phân tích sự hung bạo của sông Đà chi tiết nhất

Thông qua tác phẩm người lái đò sông Đà, tác giả đã cho ta thấy sự mạnh bạo, dữ dội của dòng sông chia thành nhiều vách ngăn vô cùng hiểm trở. Còn chần chờ gì nữa, hãy cùng chúng tôi tìm hiểu bài phân tích sự hung bạo của sông Đà để hiểu rõ hơn nhé.

Có lẽ nền văn học Việt Nam đã đọng lại trong bạn những dấu ấn vang danh của nhiều tác giả. Một trong số đó không thể bỏ qua cái tên Nguyễn Tuân. Ông được mệnh danh là một trong những cây bút tài hoa có nhiều tác phẩm nổi bật. Tác phẩm Người lái đò sông Đà đã làm nổi bật lên phong cách của nhà văn. Đồng thời tác phẩm cũng đã khơi gợi được nguồn sáng tạo về dòng sông của cảnh vật trữ tình vô cùng đặc sắc.

Nguyễn Tuân đã thành công trong việc thu hút sự chú ý từ độc giả khi miêu tả những nét uyển chuyển của sông Đà. Đặc biệt, ông được coi là một những nhà văn đi đầu trong những sáng tác về thể loại tùy bút. Tiêu biểu nhất là phải kể đến là tùy bút Người lái đò sông Đà, tác phẩm hiện lên trước mắt mọi người qua vẻ đẹp hung bạo, dữ dội, gây được ấn tượng mạnh đối với người đọc.

Nội dung bài viết

Khung cảnh vách đá hai bên bờ sông đẹp nao lòng người đọc

Sự hung bạo của con sông Đà không phải chỉ có riêng hình ảnh thác đá mà còn thể hiện qua những vách ngăn vô cùng hiểm trở, làm cho người ta liên tưởng đến yết hầu. Đặc biệt, đứng bên bờ này có thể nhẹ nhàng ném nhẹ hòn đá qua vách bên kia. Khoảng cách còn đủ để cho con nai, con hổ có thể nhảy vọt từ bên này sang bên kia.

Không những thế, tính cách hung bạo của sông Đà phải kể đến chính là cảnh đá bờ sông hai bên dựng thành vách. Dòng nước của sông Đà cũng rất đặc biệt, thu hút du khách qua vẻ đẹp hùng vĩ nhưng muôn trùng những hiểm trở. Khung cảnh bề mặt sông hẹp nhưng “đúng giờ ngọ mới có mặt trời”. Tức là vào những lúc buổi trưa, sau khi mặt trời đã bắt đầu đứng bóng mới có thể thấy rõ mồn một cảnh quan về mặt trời ở nơi này.

Phía mặt sông chỗ ấy chỉ có đúng ngọ mới có mặt trời. Ở đây tác giả không chỉ khung cảnh vách đá hai bên bờ sông đẹp nao lòng người đọc mà còn sử dụng nhiều các giác quan để có thể cảm nhận được quãng sông này. Không chỉ riêng mặt nước con sông mà ngay cả cảnh vật xung quanh cũng vô cùng hiểm trở, hầu như nó sẵn sàng lấy đi tính mạng của người khác bất cứ lúc nào.

Khung cảnh ở quãng mặt ghềnh Hát Loóng

“Dài hàng cây số nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm như lúc nào cũng đòi nợ xuýt bất cứ người lái đò sông Đà nào tóm được qua đấy. Quãng này mà khinh suất tay lái thì cũng dễ lật ngửa bụng thuyền ra”. Người ta có thể thấy ngay sự nguy hiểm của con sông Đà dài hàng ngàn cây số chảy cuồn cuộn, nó có thể hạ gục con thuyền của những người lái đò bất cứ khi nào.

Tác giả Nguyễn Tuân đã sử dụng rất nhiều câu văn ngắn, điệp từ để phần nào có thể diễn đạt được hết tất cả cấu trúc của sóng gió đang cùng nhau phối hợp. Đoạn văn khiến cho người đọc cảm nhận được phần nào những nét hung bạo của con sông Đà.

Khung cảnh dòng sông ở Tà Mường Vát

Khung cảnh dòng sông ở Tà Mường Vát được mô tả hết sức sống động. “Trên sông bỗng dưng có những cái hút nước tựa như cái giếng bê tông được thả xuống dòng sông để chuẩn bị làm móng cầu. Nước ở đây thở và kêu như cửa cống cái bị sặc”, “chỗ giếng nước sâu ặc ặc lên”, “những cái hút nước lôi tuột bè gỗ xuống hoặc hút những chiếc thuyền xuống rồi đánh chúng tan xác”. Tác giả đã lồng ghép nhiều biện pháp nhân hóa để so sánh, liên tưởng độc đáo để gợi lên cảm giác về những mối nguy hiểm rình rập trên con sông Đà.

Cảnh sóng đá lần thứ nhất: Người đá “hất hàm”, người khác “thách đấu”, “nước vào làm gãy cán chèo”, khi sóng “đá vào bên trái, thúc đầu gối vào” và bụng đập vào bên của thuyền. Lỗi vi diệu thứ hai: “Sông ngòi phản quân khắp nơi, thêm nhiều cửa tử, cửa sang bên hữu ngạn”. Mảng vi đá thứ ba: Các bài ca bố trí hai bên trái phải phần lớn là suối chết, còn sống ở giữa.

Âm thanh của tiếng thác nước chảy sông Đà

Đột nhiên, con sông Đà phát ra âm thanh khuếch đại đến cực độ, các nhạc cụ bùng cháy trong sự phấn khích cuồng nhiệt và mãnh liệt, vang lên tiếng nhạc của cả thiên nhiên: “Nó gầm lên như tiếng đàn. Một ngàn con trâu mộng đang xây tổ. Rừng tre trong rừng. Bùng nổ … ầm ầm trong rừng, bầy trâu đốt xông ra … “. Liên tưởng vô cùng phong phú kèm theo tiếng thác sông. Nguyễn Tuân đã miêu tả âm thanh như của nhiều trận động đất hay núi lửa thời tiền sử. Để tả nước có lửa, sông có rừng, Nguyễn Tuân thật đúng là một cái gu khác lạ chưa từng thấy trong nền văn học Việt Nam.

Một dòng sông hung bạo và tàn ác, tương đương với “kẻ thù số một của con người”. Chính từ hình tượng dòng sông ấy, ông đã dành những lời kính cẩn và lỗi lạc vô cùng của một nhà văn thuộc thể loại văn xuôi Việt Nam.

Tác giả Nguyễn Tuân đã dựng lên cho người đọc khung cảnh vô cùng chân thật và hung bạo, kèm theo nét hoang sơ của miền núi và âm thanh của tiếng thác nước chảy sông Đà. Tiếp tục đi trên con sông lớn và vẫn thấy được sự hung bạo trong đặc điểm của nó khi bạn bắt gặp những điểm tham quan xoay vòng của dãy núi Tà Măng.

Những nơi thể hiện sự hung bạo của dòng sông thì phải nói đến thác đá của dòng sông. Sông Đà có 73 thác nước nhưng Nguyễn Tuân chỉ chọn một thác để miêu tả. Với vốn kiến ​​thức uyên bác, Nguyễn Tuân đã tạo nên một bức ảnh thác đá dựng vô cùng ấn tượng.

Các trận địa thác đá trên con sông Đà

Nguyễn Tuân đã miêu tả hình ảnh thác đá từ xa đến gần, từ âm thanh đến hình ảnh “còn lâu mới xuống thác dưới” mà tiếng búa đập nước đã rờn rợn. Nó “gào thét và la hét”, giống như giọng nói giận dữ của một người đàn ông, “giọng nói và sự chế nhạo”. Đến gần, tiếng nói ấy thành tiếng “rống”, giữa lửa rừng và tiếng “cháy da” của đàn trâu, một vạn con trâu mộng gầm lên trong tuyệt vọng. Tiếng gầm thét tuyệt vọng của con trâu đau đớn, ngọn lửa cuồng nộ dữ dội nhất, là âm thanh của thác đá có thể được nhìn thấy.

Qua tầm nhìn của Nguyễn Tuân, ông đã dựng lên cho người đọc thấy các trận địa thác đá trên con sông Đà. Nó giống như một sinh vật nham hiểm, luôn đi theo con người. Tính cách của chúng là hung dữ nhất trong cả dòng sông. Thác nước của con sông lớn giống như một con quái vật khổng lồ, và người lái đò buộc phải chiến đấu với sự hung dữ của nó. Những đòn đánh sóng như “quân liều mình đến sát nách mà đá vào bên trái và thúc đầu gối vào bụng và bên hông” hay “ép hạ bộ của người lái đò”, là “đòn hồi, bắn tỉa, đòn tiêu cực”.

Nguyễn Tuân đã kết hợp nghệ thuật miêu tả và kể chuyện độc đáo với nghệ thuật nhân hoá và văn võ song toàn để cho người đọc cảm nhận được thế giới thiên nhiên đẹp và hung bạo của sông Đà. Con sông Đà là chính “nguồn sáng”, mang đến vẻ đẹp dịu dàng và thanh bình, nhưng đôi khi nó có thể biến những tính cách hung bạo và đáng sợ đi qua.

Ta có thể thấy, qua bài phân tích sự hung bạo của sông Đà tác giả đã vẽ ra được những nét hung bạo, dữ tợn khiến người khác phải e sợ nhưng nó lại hết sức nổi bật. Mỗi khi nhắc đến vẫn giữ được vẻ đẹp của sông Đà nói chung và trong lòng của các độc giả nói riêng.

Xem thêm: Phân tích nhân vật Phương Định trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi

Phân Tích -