Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn tập làm văn lớp 5
Bài viết tham khảo trong chuyên mục văn kể chuyện, hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn giữa mình và một người bạn thân thiết khác. Sau đây là bài văn giữa tôi và Lan người bạn thân gần gũi nhất.
Bài viết kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh ấy thế mà đã 5 năm tôi rời quê cùng ba mẹ lên thành phố sinh sống. Với tôi quãng thời gian ở quê là quãng kỉ niệm đáng nhớ của cuộc đời, đặc biệt là những kỉ niệm về Lan- cô bạn thân của tôi.
Lan là cô bé hàng xóm cạnh nhà bà tôi. Lan bằng tuổi và học cùng lớp với tôi nên hai đứa thân nhau lắm. Lúc nào cũng í ới nhau đi học, khi về lại lại tíu tít rủ nhau ra con đê đầu làng thả diều, hái lộc bình chơi búp bê. Một ngày như mọi khi Lan qua rủ tôi đi học, hôm đó thời tiết khá lạnh hơn so với mọi khi và ở thời điểm giao mùa nên tôi thấy trong người hơi khó chịu. Nhưng hôm qua cô giáo thông báo nay có tiết kiểm tra chất lượng giữa kì nên tôi gượng dậy đi học. Vốn tính lười và sợ mẹ lo nên tôi giấu mẹ cũng chả chịu uống thuốc, vơ vội chiếc khăn choàng cổ rồi chạy ra với Lan. Nhận thấy tôi khác mọi ngày Lan hỏi tôi: “Cậu bị ốm à”. Chả giấu nổi cô bạn thân ây tôi đáp; “ừ tớ có hơi chút ngạt mũi chắc do lạnh quá thôi chứ cũng không sao cả đâu mà, cậu đừng lo”. Cả dọc đường đi Lan nắm chặt tay tôi, nét mặt thoáng chút lo lắng, bồn chồn. Tôi cảm nhận được sự quan tâm lo lắng mà Lan dành cho tôi.
Tưởng chỉ cảm cúm qua loa nhưng đến giữa buổi tôi bỗng thấy cả người nóng ran, đau đầu, buồn nôn, tôi gục xuống bàn rồi thiếp đi lúc nào chả biết. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong phòng y tế, bên cạnh là Lan. Cô ấy cầm chiếc quạt nan nhỏ phe phẩy cho tôi. Cô y tá bảo tôi bị sốt xuất huyết nhưng lại không uống thuốc, sức đề kháng kém dẫn đến bị suy kiệt sức khỏe, huyết áp không ổn định mới dẫn đến bị ngất đi. May nhờ có Lan cùng cô giáo chủ nhiệm đã cõng tôi lên phòng y tế kịp thời đề truyền nước nếu không thì không biết tình trạng nguy hiểm gì sẽ xảy đến. Cả buổi học hôm đó, Lan không lên lớp mà ngồi cạnh tôi, cùng tôi nói chuyện, thay khăn ấm cho tôi. Đến cuối buổi lan lại thu xếp sách vở rồi cõng tôi về nhà. Đường từ trường về nhà tôi không quá xa nhưng khá khó đi vậy mà cô gái nhỏ nhắn ấy vẫn nhất quyết không chịu để tôi xuống đi bộ. Vừa đi Lan vừa kể những câu chuyện cười để tôi không cảm thấy mệt mỏi.
Về đến nhà Lan cùng mẹ dìu tôi vào tận giường sắp xếp sách vở đầy đủ rồi mới chịu ra về. Sốt xuất huyết khá nặng khiến tôi phải nhập viện không thể đi học được. Những ngày tôi bị ốm, đi học về dù muộn nhưng Lan vẫn ghé qua viện chơi cùng tôi, đọc truyện cho tôi nghe, kể cho tôi những chuyện ở lớp ở trường. Lan còn mang sách vở sang chép bài cho tôi còn dạy lại cho tôi những bài tôi vắng. Lan cẩn trọng, tỉ mỉ không bỏ qua một chi tiết nào, chỗ nào tôi không hiểu Lan kiên nhẫn giảng lại. Chủ nhật có buổi văn nghệ ở trường Lan cũng không đi chơi mà nấu cháo sang nhà thăm tôi. Lan bảo không có tôi Lan đi cũng không thấy vui. Biết tôi thích búp bê Lan còn ra tận bờ đê hái lộc bình về làm búp bê cho tôi đỡ buồn. Sốt xuất huyết dễ lây lan nhưng Lan chẳng hề sợ, Lan chỉ lo tôi sẽ buồn sẽ cô đơn.
Nhờ có động viên tinh thần từ Lan và sự chăm sóc tận tình của gia đình, tôi đã sớm bình phục và trở lại trường học. Tôi và Lan lại ríu rít thân thiết cùng nhau tới trường cùng nhau chia sẻ buồn vui.
Rồi một ngày không xa, ba tôi có quyết định luân chuyển công tác, vì thế tôi cũng phải theo ba mẹ xuống thành phố để tiện bề chăm sóc. Tôi sang chào từ biệt Lan, Lan ôm lấy tôi khóc nức nở. Tình cảm của tôi với Lan có lẽ còn hơn cả tình chị em ruột thịt. Những năm tháng về sau, tôi với Lan liên lạc qua thư một thời gian rồi đứt hẳn. Tôi cũng không rõ nguyên nhân là tại sao. Khi tôi trở về thăm quê thì mới được biết do có lí do gia đình nên Lan cũng phải đột ngột theo gia đình sang định cư bên Mỹ được không kịp thông báo cho tôi.
Người bạn ấy đi cùng tôi những năm tháng thơ ấu. Người bạn ấy đã cùng tôi chiến đấu với căn bệnh đáng sợ, chăm lo cho tôi từng chút một. Những năm tháng tại bệnh viện ấy là những năm tháng thật đáng nhớ với tôi. Chính những năm tháng gắn bó sẻ chia như thế đã cho tôi và Lan có một tình bạn tuyệt vời, một tình bạn vĩnh cửu. Dù đi muôn xa dù thời gian phai nhòa nhưng tôi sẽ mãi mãi trân trọng miền kí ức giá trị ấy.
Hãy để lại nhận xét dưới bài viết này nếu thấy bài văn trên hay và hữu ích. Chúc các bạn học tốt.
Kể Chuyện -