Cảm nghĩ về bà thân yêu

Chủ đề cảm nghĩ về bà có cả dàn ý và bài viết sẽ giúp các em lớp 7 thực hiện bài tập làm văn cảm nghĩ về người thân đầy đủ nội dung theo yêu cầu và đặc biệt cảm xúc.

Hướng dẫn viết văn cảm nghĩ về bà

1. Mở bài

– Giới thiệu chung

– Bà là người gắn bó và yêu thương em

2.Thân bài

– Ngoại hình của bà:

+ Dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh.

+ Khuôn mặt phúc hậu

+ Tóc : bạc

+ Da: nhiều vết nhăn; có những vết chân chim đồi mồi

+ Tay, chân: hơi yếu

– Tính cách của bà:

+ Luôn lo toan cho các con các cháu

+ Một lòng hướng thiện

+ Hay giúp đỡ người khác

+ Luôn khuyên bảo con cháu làm theo những điều đúng đắn

– Sở thích của bà:

+ Ăn trầu

+ Tham gia những hoat động cộng đồng tại địa phương

– Ý nghĩa của bà đối với cuộc đời tôi:

+ Nuôi dưỡng tâm hồn

+ Hình thành nhân cách tôi

3. Kết bài

Khẳng định lại lần nữa tình cảm đối với bà.

Xem thêm >>> Dàn ý cảm nghĩ về người bà kính yêu

 

Bài làm cảm nghĩ về bà

Có lẽ đối với nhiều người ngay từ khi biết bập bẹ nói cười câu nói đầu tiên thường hay là : “bà bà..” Bà trở thành một hồi ức và một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người. Hình ảnh người bà luôn thường trực trong tâm trí tôi, chiếm vị trí quan trọng trong trái tim tôi.

Từ hồi con nhỏ, vì ba mẹ phải đi làm xa nên gửi tôi sang bà ngoại để tiện bề chăm sóc. Tôi sống trong sự quan tâm yêu thương của bà từ khi còn bé tí đến khi bước chân vào lớp 1. Và có lẽ vì vậy, kí ức về bà trở thành một dấu ấn in đậm trong ký ức tuổi thơ tôi.

Bà ngoại tôi có dáng người nhỏ nhắn. Năm nay bà đã 80 tuổi rồi nên tóc đã bạc gần hết. Dáng người bà nhỏ nhắn, gầy dong dỏng. Khuôn mặt bà cười ánh lên sự phúc hậu đầy trìu mến. Sống truyền thống với nghề nông, vất vả cơ cực nên da bà giờ đây đã xuất hiện thêm nhiều vết nhăn và chân chim đồi mồi. Mỗi khi bà cười vết nhăn nơi khóe mặt nheo lại, trong lòng tôi lại trào lên một nỗi xúc động đến khó tả. Mỗi nếp nhăn như hiện diện lại những năm tháng bà lo toan bao bọc cho các con các cháu. Vì đã ở cái tuổi xế chiều, chân tay bà giờ đây đã không còn linh hoạt như trước mà đã trở nên yếu dần. Cứ mỗi khi trái nắng trở trơi,  đôi tay gầy guộc chai sạn ấy lại trở nên đau nhức và thật khó để chiều chuộng. Hình ảnh bà hóm hém cười với hàm răng đen bóng bỗng dưng trở thành hình ảnh đẹp nhất ấn tượng nhất trong tâm trí tôi ngày ấy và cả mãi bây giờ.

Bà chăm sóc cho các con các cháu chi tiết từ bữa ăn đến giấc ngủ. Cháu ngoại rồi cháu nội cứ thể lớn dần lên trong cái nồi của tình thương từ bà. Bà lo toan mọi công việc trong nhà từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Lúc nào cũng nghĩ và dành phần hơn cho các con các cháu. Cứ mỗi lần họp gia đình bà lại khuyên bảo các con làm sao cho đúng đắn, sống sao cho phải đạo. Tính cách bà đôn hậu hiền hòa nên luôn được mọi người yêu quý. Khi chân tay còn khỏe bà hay giúp đỡ mọi người xung quanh. Khi thì phơi hộ quần áo khi thì mua hộ chút rau chút thịt,..Mỗi công việc tuy nhỏ nhặt nhưng lại chứa đựng biết bao nghĩa tình sâu nặng. Khoảng thời gian cuối tuần rảnh rỗi bà hay tham gia vào các câu lạc bộ người già trong thôn để sinh hoạt cùng các bác, có khi bà lại tranh thủ lên chùa thắp hương dọn dẹp nơi cửa phật thanh tịnh. Bà nói: “Một lòng hướng thiện, làm những việc tốt sẽ được đức phật che chở phù hộ cho mạnh khỏe, bình an” Đây chính là chân lý sống của bà và bà luôn mong các con các cháu sau này sẽ luôn thấm nhuần tư tưởng ấy.

Niềm vui của bà đó là được sống có ý nghĩa làm những điều tốt và được nhìn thấy con cháu trưởng thành, mạnh khỏe. Bà có sở thích là nhai trầu và uống nước chè. Bà bảo rằng đó là truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam và là nét đăc trưng không thể thiếu. Mỗi biểu chiều chiều thu xếp công việc bà lại cùng với mấy ông bà trong xóm cùng nhau xem cải lương và bàn chuyện thế thời. Vở nào bà cũng am hiểu và thuộc và lẩm nhâm hát theo. Với bà đó là niềm vui khuây khỏa khi về già không thể thiếu.

Quãng thời gian thơ ấu được ngoại chở che bao bọc với tôi là điều hạnh phúc nhất. Tôi còn nhớ mãi mỗi đêm trăng sáng ngoại lại bế hai anh em tôi ra cái chõng giữa sân vừa ngắm trăng vừa nghe ngoại kể chuyện cổ tích. Nào chị Hằng nào chú cuội nào con ếch con mèo,… ngoại cứ thể kể miết cho đến khi chúng tôi ngủ say. Một tay ngoại phe phẩy chiếc quạt nan một tay gối đầu cho 2 đứa. Dù bận bịu công việc đồng áng nhưng tối nào ngoại cũng bế bồng chúng tôi, tắm rửa cho hai đứa; bón cơm cho chúng tôi rồi lại đợi chúng tôi ngủ say rồi mối say giấc. Tôi và anh hai hay trêu nhau: “Ngoại là của ai.” Mỗi người dành lấy một nửa, mỗi người đều xí cho mình phần riêng của ngoại rồi ôm chặt và đi vào giấc mơ . Những câu dân ca những lời hát du của ngoại đã nuôi dưỡng tâm hồn thơ bé của tôi, dạt dào trữ tình. Những câu chuyện những bài học ngoại dạy cho tôi nhân nghĩa, hướng đi đúng đắn trong suột hành trình lớn lên. Cái nôi văn hóa mà ngoại đã trao cho chúng tôi là hành trang vững chắc để chúng tôi bay cao và bay xa mãi.

Ngày tôi báo tin vào đại học cũng là thời khắc tôi sắp phải xa ngoại. Không còn những khoảng thời gian cuối tuần được vào ngoại nũng nịu không còn những khi trốn ba mẹ sang ăn cơm nhà ngoại mà không về. Tôi sẽ phải lên thủ đô, lên chốn đô thị tấp nập và không thường xuyên được gặp ngoại nữa. Ngoại ôm lấy tôi rưng rưng nước mắt, rồi dặn dò tôi đủ điều : “Nhớ phải ăn đủ bữa, đi đứng cẩn thân, chọn bạn mà chơi, tiền nong cẩn thận; học hành tử tế;…” Tôi biết ngoại dặn là thế nhưng vẫn lo cho tôi nhiều lắm. Lúc nào gọi điện về ngoại cũng nhắc đi nhắc lại tôi phải ăn uống cẩn thận để đảm bảo sức khỏe. Rồi Ngoại chỉ lo tôi mải mê học mà không coi trọng bản thân, chăm chút từng con gà, từng cây lúa, cây đỗ để hàng tháng đều đặn gửi lên cho tôi. Ngoại nói ăn đồ quê cho sạch, cho đảm bảo. Mỗi lần nhận đồ từ ngoại gửi trong lòng tôi lại dâng lên nỗi xúc động tha thiết.

Dòng đời cứ mỗi ngày lại chảy trôi con người ai cũng phải già đi, phải lớn lên. Tôi đang ngày càng tung cánh bay cao trên khoảng trời mơ ước còn ngoại, ngoại vẫn ở đó và già đi mỗi ngày. Khoảng thời gian tôi được gần gũi bên ngoại không còn nhiều như trước nữa nhưng tình cảm tôi dành cho ngoại vẫn sẽ mãi mãi đong đầy vẹn nguyên. Tôi chỉ mong ngoại sống lâu trăm tuổi để tôi có cơ hội được báo hiếu với ngoại, được đền đáp công ơn dưỡng dục bao ngày.

Những lời nói ngoại dạy tôi sẽ luôn khắc ghi. Công ơn trời bề và tình cảm bà cháu biết nói sao cho hết, kể sao cho xuể. Hình ảnh ngoại đã và đang  là động lực để tôi không ngừng cố gắng, nỗ lực từng ngày . Hứa với ngoại nhất định tôi sẽ trở thành hình mẫu như ngoại hằng mong ước. Có ngoại là điều tuyệt vời nhất đối với tôi..

Bài viết cảm nghĩ về bà ngoại Văn 7 nếu thấy hay nhớ chia sẻ nhé. 

Lớp 7 -