Trưởng thành là gì, chính ta phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời

Có người cha ngồi suy tư, mắt ngấn lệ nhìn xa xăm, tự trách bản thân không dạy dỗ được đứa con gái duy nhất để nó vừa lướt qua mặt mình và hét to “con trưởng thành rồi, ba không cần quản thúc con như con nít vậy đâu”. Nuôi con từng ấy năm, luôn đem những điều tốt nhất đến cho nó, để giờ khuyên răng cái đúng nó lại không nghe. Đau lòng thay! Rồi ông lại nghĩ về ông của thời trẻ, cũng ở cái tuổi 16 này, năm xưa ông đã bỏ học để lên thành phố kiếm tiền, mong cầu một cuộc sống sung túc hơn, và mặc cho cha mẹ có khuyên can như thế nào đi chăng nữa ông vẫn quyết định đi. Thế nhưng ở đời, cá không ăn muối thì cá ương, vật lộn giữa chốn Sài Gòn khó khăn và đầy cám dỗ 1 năm 2 năm rồi 5 năm, ông cảm thấy đời mình như không lối thoát, nghèo đói, bần hàn ngày ngày vẫn đeo bám. Không nghèo đói sao được khi sống giữa Sài Gòn mà không nghề nghiệp, không bằng cấp, không người thân, không nhà cửa, và không luôn cả định hướng tương lai. Nhưng cái tôi ngu xuẩn của tuổi trẻ đâu cho phép ông quay về để nói câu “ ba mẹ ơi, con chọn sai rồi”. Gần 20 năm sau đó, ông cũng đã có một gia đình riêng, kinh tế không mấy khá giả nhưng có thể xem là tạm ổn, thế nhưng thất bại lớn nhất của cuộc đời ông là không dạy dỗ được đứa con độc nhất của mình. Một lần nữa nó lại đẵm vào vết xe đỗ của ông, lại bỏ học, lại ăn chơi và nghĩ mình đã đủ trưởng thành rồi.

Xem thêm >>>Nghị luận về sự trưởng thành

 

Rồi ông tự ngẫm lại cuộc đời mình “ Thế trưởng thành là gì?”. Ngày còn bé, trưởng thành là cảm thấy tự hào khi mình có thể tự đánh răng rửa mặt mỗi sáng, là đến bữa cơm cũng tự ăn mà nhất quyết không cho mẹ động vào. Lớn hơn xíu nữa, là tự đến trường, tự học bài và cũng âm thầm chép phạt khi bị cô giảo khảo bài cũ mà không thuộc. Lúc đó thấy mình người lớn quá chừng, dám làm thì phải dám chịu. Thế nhưng lớn hơn nữa mới biết, người trưởng thành họ luôn chuẩn bị hoàn chỉnh mọi thứ trước khi người khác có ý kiểm tra mình. Đến lúc lập gia đình, dù cha mẹ có lắc đầu bảo đừng lấy cô gái đó, nhưng rồi tự nghĩ mình đủ lớn để quyết định hạnh phúc của cuộc đời mình. Vì yêu đương của tuổi trẻ, chấp nhận nhắm mắt cho qua những tính cách không tốt của cô gái đó. Để rồi một lần nữa lại sai và chịu cảnh gà trống ôm con à ơi trong mỗi đêm dài. Ngày vợ bỏ đi vì không chịu nổi cảnh nghèo hèn, cũng là ngày mà đứa con gái vừa tròn 1 tuổi. Đến bây giờ ông lại tự hỏi “ Khi nào con người ta mới thực sự trưởng thành?”  Trưởng thành không phải là chuyện đầu tóc đen hay tóc điểm bạc. Trưởng thành là khi ta tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, suy nghĩ nhiều hơn không phải cho ta mà là cho người sinh ra ta và người ta sinh ra.

Đi qua bao bão giông cuộc đời ông mới nhận ra một chân lí, “  Trong cuộc chạy đua để đến đích trưởng thành, nếu có mẹ đồng hành thì mọi thứ chắc sẽ nhẹ nhàng hơn.” Mẹ chẳng cần làm gì cả, mẹ chỉ cần đứng đó cổ vũ con chạy tiếp, an ủi khi con lỡ vấp ngã, và cười rơi nước mắt lúc con vừa chạm đích. Rồi ông nhìn lại đứa con gái của mình, là vì nó không có mẹ cạnh bên, cuộc đua trưởng thành cũng vì thế mà khó khăn hơn gấp bội. Ông vừa làm cha, vừa làm mẹ, nhưng làm sao để đủ đầy?

Diệp Khuyên

Lời Muốn Nói - Tags: