Bài viết số 3 lớp 9 đề 3: kể kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô cũ
Nhằm chuẩn bị bài viết số 3 lớp 9 đề 3: kể kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô cũ thật tốt, những người biên soạn của dafulbrightteachers.org quyết định gửi đến học sinh lớp 9 bài gợi ý quan trọng.
Bài viết số 3 lớp 9 đề 3
Cuộc đời mỗi người trưởng thành đều không thể thiếu vắng hình bóng của những người thầy, người cô. Họ không chỉ dạy cho ta văn hóa mà còn dạy cho ta đạo đức, lối sống. Những người cô, người thầy ấy để lại trong chúng ta với biết bao kí ức thật đẹp, vui có buồn có hạnh phúc có mà giận hờn cũng có. Với tôi, đáng nhớ nhất có lẽ là kỉ niệm với cô giáo dạy Tiếng anh cấp 2.
Cô tên là Lê Thị Lý. Cô được phân công làm giáo viên dạy tiếng anh đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi ngay từ lớp 6. Buổi đầu tiên cô đến lớp, gặp gỡ và trao đổi qua với chúng tôi về nội quy và phương hướng học tập. Giọng nói cô ấm áp, nhẹ nhàng chậm rãi như người mẹ hiền cầm tay chỉ lối cho chúng tôi. Ánh mắt trìu mến của cô đã xua tan đi những lo lắng hồi hộp bỡ ngỡ của những đứa mới chân ướt chân ráo lên ngưỡng cửa trung học cơ sở như tôi.
Rồi buổi học đầu tiên, thật may mắn khi chúng tôi đã được học môn của cô. Cô giảng bài hay lắm, cô luôn lấy những ví dụ gần gũi để chúng tôi dễ hiểu, dễ nhớ. Khi viết lên bảng cô luôn cố gắng viết thật to thật rõ để các bạn ở dưới cũng có thể theo dõi được. Cô luôn tận tình đến bên từng bạn học yếu để giảng lại cho bạn hoặc phân nhóm để kèm cặp nhau. Cách truyền đạt của cô dành cho học sinh cũng thật đặc biệt. Trước đây tôi hay tự hỏi : “Cớ sao yêu lại phải cho roi, cho vọt?” thì đển khi học cô tôi đã lí giải được. Những giờ học của cô lúc nào cũng đầy tiếng cười và luôn được chúng tôi mong ngóng.
Cô là một giáo viên đầy tâm huyết với học trò. Cô rất nghiêm khắc với những bạn lười học, nghịch ngợm. Tùy mức độ cô lại áp dụng những hình phạt khác nhau để các bạn hoàn thiện hơn: phạt bằng thước; phạt học đến bao giờ thuộc thì thôi; …Nhưng tôi biết cô thương chúng tôi rất nhiều, tuy nói là phạt nhưng cô không bao giờ đánh chúng tôi mà để chúng tôi tự cầm thước mà đánh vào tay để mà cảm thấy đau, để mà thấy xấu hổ mà lần sau sẽ không tái phạm; cô phat ở lại trưa để học nhưng có ai biết cô cũng đang thức trưa để trông chúng tôi học, ai biết rằng chúng tôi học thuộc có thể đi về còn cô cô sẽ phải dạy thêm cả ca chiều? Những giọt nước mắt học trò rơi cũng như con dao găm vào tim cô. Biết bao lần ngỗ nghịch, ham chơi chống đối nhà trường , chúng tôi chỉ phải ngồi viết kiểm điểm còn cô cô phải chịu trách nhiệm giải trình và kỉ luật từ phía nhà trường. Chủ nhiệm một lớp đang tuổi mới lớn khó bảo và ham chơi cô phải chịu biết bao mệt mỏi, vất vả; đi sớm về khuya; bao áp lực nhưng lúc nào cô cũng bao bọc và ở cạnh chúng tôi. Bạn biết trăm công nghìn việc nhưng những giờ sinh hoạt cuối tuần cô vẫn luôn dành thời gian để tâm sự với chúng tôi, định hướng cho chúng tôi những điều tốt đẹp nhất. Cô thấu hiểu tâm lí, cuộc sống của từng thành viên trong lớp. Gia đinh bạn nào gặp khó khăn, thiếu thốn cô lại bỏ đồng lương ít ỏi của mình ra để giúp đỡ. Về vật chất có thể cô không có nhiều nhưng với hoc trò là chẳng lúc nào cô tiếc. Cô chỉ mong chúng tôi được khôn lớn, trưởng thành, được học tập trong môi trường điều kiện tốt nhất. Tình nghĩa cô dành cho lũ nhóc chúng tôi ngày ấy thật không biết kể sao cho xiết và cho xuể.
Hôm đó như thường lệ là buổi kiểm tra Tiếng Anh cuối tuần. Trong giờ với lượng kiến thức đã được ôn kĩ càng tôi hoàn thành bài một cách nhanh chóng. Ngồi ngó ngang dọc tôi thấy thằng Tú đang cắm bút suy tư, chắc có lẽ cậu ta đang mắc phải vấn đề mà không làm được bài. Cậu ta ra ám hiệu cầu cứu cho tôi. Tôi nhìn thấy nhưng cũng chưa dám làm gì. Ngước lên bục thấy cô đang quan sát phía cuối lớp để ý những bạn học yếu. Ánh mắt thằng Tú vẫn ở đó cầu cứu tôi, tôi đành liều chép lấy chép để nguyên một bài vào giấy rồi vứt sang cho nó. Cứ tưởng mọi chuyện xuôn xẻ nhưng ai ngờ đi được giữa đường thì chiếc máy bay hạ cánh bất thình lình. Đúng lúc đó cô cùng bước xuống lớp, cô nhặt được tờ giấy rồi mở ra xem. Cô đảo mắt quanh 1 lớp rồi nghiêm khắc hỏi : “ai viết đây?”. Một bầu không khí im ắng trầm xuống, tôi nén thở. Tôi sợ lắm sợ khi mình đứng lên nhận mình sẽ bị điểm 0 và đặc biệt tôi sợ cô sẽ mắng mình, không còn tin và quý mình nữa. Thế nhưng ánh mắt của cô đã chiến thắng cái tật nói dối của tôi. Sau vai giây bần thần nghĩ ngợi. tôi đã lấy hết sức can đảm của một đứa con gái đứng lên thừa nhận thủ phạm và xin lỗi cô. Lúc đó cô buồn lắm, tôi cảm nhận vậy, cô thở dài kêu tôi ngồi xuống và để cho cả lớp tiếp tục làm bài. Sự im lặng của cô khiến con tim tôi như thắt chặt. Tôi nín thở sợ sệt và đầy lo lắng. Có lẽ cô đang giận tôi lắm…
Cuối giờ run run mang bài lên nộp cho cô, cô bảo tôi xuống phòng gặp cô một lát. Cô không ghi tên tôi vào sổ đầu bài cũng không đưa lên trường nhắc nhở. Đứng đối diện với cô giọng tôi run run nói xin lỗi cô. Giọt nước mắt ngấn ướt bắt đầu rơi xuống. Tôi nghĩ chắc cô sắp mắng tôi rồi, sắp gọi điện về nhà cho bố mẹ tôi rồi nhưng không cô đã không làm thế, cô nắm chặt lấy đôi bàn tay tôi nhỏ nhẹ nói: “Con làm như thế không phải là giúp ban mà đó là hại bạn con biết không. Điểm số không phải là tất cả chỉ là về hình thức thôi. 1 điểm 2 điểm cô chẳng lẽ không thể cho các con. Cái cô muốn chính là kiến thức thực sự của các con. Những bài kiểm tra sẽ giúp cô biết được trình độ của từng bạn đến đâu để sau này cô sẽ có những phương pháp giáo dục riêng.” Nghe đến đây tôi thấy hối lỗi vô cùng, vì chính tôi đã làm một việc ngu ngốc, một hanh vi gian lận ,hại bạn bè. Tôi cúi xuống đầy ăn năm ôm lấy cô. Chẳng hiểu sao lúc này tôi lại òa lên khóc nức nở. Có lẽ vì đáng trách đáng giận. Cô vỗ về lấy tôi an ủi: “Cô biết từ khi cô mở tờ giấy đó ra. Nhưng cô muốn con tự giác thừa nhận, muốn con học cách biết chịu trách nhiệm với những việc mình làm. Cô tin con không có ý xấu. Con là một học sinh ngoan, một cán bộ lớp gương mẫu và cô biết con sẽ biết nhận lỗi.” Thì ra cô đã tin tưởng tôi đến thế ấy vậy mà tôi lại phạm phải sai lầm như vậy. Tôi xin lỗi cô và hứa từ nay sẽ không bao giờ như vậy nữa, sẽ trở thành một hình mẫu lý tưởng và xứng đáng với niềm tin của cô. Tuy thế nhưng thưởng phạt phân minh, tuy không bị ghi tên vào sổ đầu bài nhưng cô vẫn dành cho tôi một hình phạt nhớ đời, đó là chép phạt 20 lần câu: “Em xin hứa từ nay sẽ không vứt bài cho bạn nữa” và phải nộp vào đúng 7h sáng mai.
Hôm đó vì còn quá nhiều bài tập tôi phải thức khuya để chép cẩn thận từng câu từng chữ. Mỗi lần chép lại một lần nhớ. Từng lời cô nói hôm nay như in sâu vào tâm trí tôi, trở thành kim chỉ nam cho mỗi hành động sau này của tôi. Tôi không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng trau dồi hoàn thiện bản thân để xứng đáng với niềm tin cô dành cho tôi. Mỗi lời cô nói như khắc ghi trong tim tôi trở thành hồi ức chẳng thể phai nhòa.
“Tri thức ngày xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô thầy!
Người mang ánh sáng soi đời trẻ;
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ;
Cám ơn người đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Người đã giúp con vượt đắng cay!”
Cảm ơn cô đã cho con những năm tháng học trò tươi đẹp. Cảm ơn cô đã dạy cho con biết bao điều hay lẽ phải, cho con một lối sống đạo đức nhân cách cao đẹp. Dù đi hết quãng đời này dù thành công bao xa con sẽ mãi là đứa học trò ngỗ nghịch của cô, vẫn là con Vịt hôi ngày ấy và vẫn mãi yêu cô với một tình yêu trọn vẹn.
—
Bài viết số 3 lớp 9 đề 3 đề chỉ là bài mẫu, còn nhiều lời giải tập làm văn các đề khác như đề 1, 2, 4 các bạn nhớ đón xem.
Lớp 9 -Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí của Chính Hữu
Đóng vai ông họa sĩ kể lại truyện ngắn Lặng lẽ Sapa
Đóng vai anh thanh niên kể lại truyện Lặng lẽ Sapa lớp 9
Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài thơ Cảnh ngày xuân
Đặc sắc nội dung, giá trị nghệ thuật Chuyện người con gái Nam Xương
Bố cục, tóm tắt Đấu tranh cho một thế giới hòa bình
Cảm nhận của em về nét đẹp trong phong cách Hồ Chí Minh